Thật sự là quá ngây thơ rồi!!!! Với tính cách của Lục Đình Kiêu làm sao có thể đoán trước dễ thế được! "Món ăn không phù hợp với sở thích sao?" Lục Đình Kiêu thấy vẻ mặt của cô không tốt, anh hơi cau mày lại sau đó lấy điện thoại ra: "Để tôi bảo bọn
PNO - Câu hỏi này khi "quăng" lên mạng, lập tức nhận rất nhiều chia sẻ đồng cảm của các bà vợ. Không ít ông chồng ra đường bị bắt nạt, về nhà trút lên vợ cho đã giận. Mua dây cột chồng. Dùng chiêu để chồng không ghen tuông, tự ái. Bí quyết không nổi điên với
Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao? Chương 22 Chương trước Chương tiếp Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn vài chữ này, nhưng nghĩ trí nhớ mình có thể bị sai, nhanh chóng lật xem đối chiếu, quả nhiên là vài chữ tùy tay chỉ lúc trước. Ngốc tử này thế nhưng lại viết ra được? Không chỉ có như thế, như là in từ trong sách vở ra nhìn giống nhau như đúc.
Dưới đây, chúng tôi sẽ cùng bạn khám phá một số một số sự thật thú vị về Khủng long hữu thủ Brachiosaurus này: 1. Tên và đặc điểm cơ thể của Khủng long hữu thủ Brachiosaurus hoàn toàn khác nhau. Khủng long hữu thủ Brachiosaurus được đặt tên theo tiếng Hy Lạp cổ
Mũi Gành Dầu - địa đầu của Phú Quốc, được coi là địa điểm ăn chơi ở Phú Quốc mà chắc chắn bạn không thể bỏ qua khi đến với vùng huyện đảo này. Bởi lẽ, nếu ví Phú Quốc như là một con cá lớn đang vẫy đuôi ngoài biển cả mênh mông thì Mũi Gành Dầu chính
Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Thế nhưng Vân Bạch Liệt cũng nhẹ nhàng thở ra, bị hai nhóc con này quậy như vậy, nhưng lại hòa tan được cảm giác quái dị lúc trước giữa hắn và Chu Kì Nghiêu, hắn xoa nhẹ mặt một cái, lúc này mới miễn cưỡng tỉnh táo đầu hiện lên dáng vẻ giảm chỉ số thông minh của Chu Kì Nghiêu, lại nhịn không được cong khóe miệng, tâm tình cũng tốt vô cùng, chỉ là chờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một lớn hai nhỏ đang nhìn chằm chằm nhóc con kia mỗi đứa một bên ôm lấy Chu Kì Nghiêu, đôi mắt đen bóng nhìn hắn, tiểu hoa long cắn ngón tay, “phụ thân đang cười trộm, phụ thân ngươi đang cười gì nha?”Vân Bạch Liệt rút bàn tay bụ bẫm của hắn ra khỏi miệng “Sau này không được tùy tiện cắn tay.”Đôi mắt to tròn của tiểu hoa long xoay xoay, ha ha nhếch miệng cười lộ ra lợi còn không có răng, “nhưng mà đói bụng nha. Nếu phụ thân cho ăn ngon, sẽ không cắn nữa.”Vân Bạch Liệt tức giận nở nụ cười, còn biết mặc cả sao?“thật sao? Có muốn phụ thân cho các ngươi ăn thoải mái không?” Vân Bạch Liệt từ từ tới gần, trán từ từ cọ vào đầu nhỏ của tiểu hoa long một chút, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, hai nhóc ỷ vào có Chu Kì Nghiêu ở đây, vươn cánh tay ôm lấy cổ Chu Kì Nghiêu, đầu nhỏ chôn vào bên trong “Cha! Phụ thân thật là dữ!”Vân Bạch Liệt dứt khoát cúi người, ngón tay duỗi vào bên hông nhóc, khẽ nhúc nhích một chút, tiểu hoa long lập tức khanh khách cười, tay nhỏ bẻ khua loạn, nhóc vừa kêu tiểu bạch long cũng kêu theo, “phụ thân ức hiếp nhóc con, cha cứu mạng…..”Chu Kì Nghiêu ôm vững hai đứa, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt bởi vì cù lét tiểu hoa long mà dựa vào rất gần, Vân Bạch Liệt đột nhiên ngẩng đầu, thừa dịp hai nhóc kia không chú ý, hắn liền bị hôn một Bạch Liệt đang đùa với hai nhóc con kia hơi dừng một chút, nhưng khi hắn nhìn xuống liền thấy Chu Kì Nghiêu đang nhìn chằm chằm mình, bên tai hắn đột nhiên nóng lên, giơ tay lên liền che đi mắt của Chu Kì Nghiêu “Quản con ngươi cho tốt!” hôn trộm cài gì mà hôn chứ?Trước khi tay Vân Bạch Liệt đặt lên mắt Chu Kì Nghiêu, hắn vẫn nhìn thấy Vân Bạch Liệt đỏ vành tai, đôi mắt bị che liền lóe lên, đột nhiên hắn đưa lưỡi liếm vào cổ tay gần trong gang Bạch Liệt liền nhấc bàn tay lên, hắn nghĩ tên này thế mà không biết xấu hổ, thế nhưng lại làm trò trước mặt hai nhóc con…..Hắn nhanh chóng thu tay lại, thuận tiện trừng mắt Chu Kì Nghiêu còn đang mang vẻ mặt cười xấu nhóc con vốn đang cùng phụ thân nhà mình chơi rất vui vẻ, đợi nửa ngày đột nhiên không thọc nữa, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn phụ thân nhà mình “phụ thân?”Vân Bạch Liệt ho nhẹ một tiếng, ôm lấy tiểu hoa long “biến trở về trước đi, phụ thân mang hai đứa đi rửa mặt, dùng bữa trước, để cho cha các ngươi cho người đi làm quần áo cho các ngươi.” Cứ trống trơn như vậy thì giống cái gì?Tiểu bạch long nghe vậy cũng chủ động chui vào lòng Vân Bạch Liệt, hai nhóc trong chớp mắt liền biến trở về thành long Bạch Liệt cũng không để ý Chu Kì Nghiêu, trực tiếp ôm hai nhóc con kia xoay người rời đi, không phải thích chơi lưu manh sao? Tự mình chơi với mình đi, không để lại đứa nào cho hắn hết!Ý cưới dưới đáy mắt Chu Kì Nghiêu càng sâu, khi Vân Bạch Liệt xoay người hắn liền nâng bước đi theo, Vân Bạch Liệt vừa quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia mang theo ý cười, độ cong trên khóe miệng sắp cong tới trên trần nhà tai Vân Bạch Liệt càng đỏ “Ngươi cười ngây ngô cái gì? còn không mau đi?”Chu Kì Nghiêu đi qua ghé vào lỗ tai hắn nói “Được, chỉ cần là lời A Bạch nói, trẫm đều nghe.” Chính là thừa dịp tời gần, liền hôn lên tai hắn, chắc là biết Vân Bạch Liệt sẽ giận, liền nhanh chóng mở cửa điện rời trước Vân Bạch Liệt nghe thấy thanh âm của thái hậu liền lập kết giới ở tẩm điện, ngoại trừ người sau khi đi vào có thể nghe được thanh âm, người ở bên ngoài sẽ không hề nghe thấy, cho nên hắn không sợ có người nghe được, hắn cúi đầu nhìn hai long bảo đang bịt mắt cười vui vẻ, liền nhéo nhéo sừng rồng của bọn họ “Có thể ăn thêm hai món nữa có phải rất vui hay không? Nhưng mà! Chỉ có bữa này thôi, những bữa tiếp theo phải khôi phục bình thường.”“Y! như thế nào lại như vậy?” hu hu hu, phụ thân xấu….. bụng bọn họ có thể ăn được, và bọn họ có thể ăn bất cứ thứ Bạch Liệt ôm hai nhóc rồng con ra hậu điện, còn nghiêm tục bịa chuyện “Có thể ăn là một chuyện, nhưng cha các ngươi tuy rằng là hoàng đế, nhưng mà thật nghèo, phải nuôi ba con rồng, các ngươi nghĩ lại xem có phải rất vất vả hay không? Cho nên chỉ ăn đủ no là được rồi đúng không?” nếu theo long tộc bọn họ, thoải mái ăn tới no bụng, vậy chắc chắn là không nên….. ăn gần no là được giờ hắn ăn so với bọn họ còn ít hơn nhóc rồng còn có ý đồ thay đổi ý tưởng của Vân Bạch Liệt, kết quả Vân Bạch Liệt vững như núi thái sơn, lúc này mới ăn được mấy bữa? mà một lần có thể ăn năm món, nếu tiếp tục nuôi nữa sợ nuôi không bên kia Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình đang dẫm lên mây, nhẹ nhàng nhanh nhẹn. sau khi dặn dò Tô Toàn xong liền trở về đại điện lại phát hiện bên trong rất im lặng, hắn nhịn không được bước nhẹ lại, chờ đi tới trước long tháp, vén màn giường lên, liền nhìn thấy Vân Bạch Liệt đang nhẹ nhàng đặt hai nhóc rồng kia trên long là nghe thấy tiếng động phía sau, nhưng cũng không dừng lại, chờ buông hai cái đầu rồng đang chụm vào nhau kia, đắp chắn tốt, hắn mới xoay người, ánh mắt ý bảo Chu Kì Kì Nghiêu đi theo Vân Bạch Liệt đi ra phía trước, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại, càng nhìn càng cảm thấy trái tim ấm áp, hắn sao có thể ngu ngốc như vậy, thế mà không phát hiện, hai nhóc rồng này vẫn kêu hắn là cha, hắn còn tưởng rằng…..Chu Kì Nghiêu càng nghĩ càng ảo não, nhưng chờ đi theo Vân Bạch Liệt tới sau điện, nhìn thấy Vân Bạch Liệt đóng cửa đá lại, cũng tạo một kết giới, hắn nghĩ tới đề tài lúc trước Vân Bạch Liệt nói tới, liền sửng Kì Nghiêu còn muốn nói sang chuyện khác “Không phải bọn họ vừa rồi nói muốn ăn gì đó sao, sao lại đột nhiên ngủ?”Vân Bạch Liệt nhìn ra ý đồ của hắn, nhưng cũng không sốt ruột, nếu quyết định mở lời, hắn có rất nhiều thời gian để kéo dài cùng Chu Kì Nghiêu. hắn nghe nói như thế cũng trả lời “Bọn họ là lần đầu tiên biến ra hình người, không nắm giữ được yêu lực, yêu lực tiêu hao quá nhiều, để cho bọn họ tỉnh lại thì sẽ khôi phục.” hắn hơi dừng một chút, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chúng ta nói chuyện.”Chu Kì Nghiêu nhìn vào đáy mắt hắn, biết lần này sợ là không thể tránh khỏi, đành phải thở dài “A Bạch, chúng ta coi như không biết chuyện này, cùng vui vẻ sống như vậy không tốt sao?”“đương nhiên không tốt.” Vân Bạch Liệt tiến lên từng bước, “nếu không phải chuyện vừa rồi, ta thật sự còn không biết trong lòng ngươi kỳ thật đã sớm nghĩ tới chuyện này, ta sở dĩ không nói qua, là bởi vì…. Ta và đại ca lúc ở yêu tộc đoán được có lẽ ngươi không phải người phàm.”“Hả?” ban đầu Chu Kì Nghiêu còn tưởng rằng hắn sẽ nói cái gì, nghe thế, liền vội ngẩng đầu “cái gì?” hắn không phải người phàm sao? Đây là ý gì?Vân Bạch Liệt “kỳ thật ta cũng không rõ, bởi vì đây cũng chỉ là suy đoán của ta và đại ca. Nhưng lúc trước chọn yêu chủ ngươi cũng đã thấy, lúc ấy trên trứng của tiểu hoa long có hoa văn màu hồng, đồ đằng kia không phải của Đông Hải long tộc ta, nhưng lại xuất hiện ở trên người huyết mạch của hai ta. Không phải của ta, vậy chỉ có thể là của ngươi. Nhưng người là người phàm, nó có nghĩa là….. trừ phi ngươi không phải người phàm.”Ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu cũng không biết hai nhóc rồng kia là Vân Bạch Liệt sinh, đương nhiên cũng coi là của yêu khác, vừa rồi hắn biết được hai nhóc rồng kia là con hắn liền rất là kích động, đầu óc căn bản không kịp chuyển động, lúc này nghe được lời nói của Vân Bạch Liệt liền tỉnh táo lại, cần thân suy nghĩ lời nói của Vân Bạch Liệt một lần, đáy mắt đột nhiên có ánh sáng “Ý của ngươi là…. Ta có thể có quan hệ với yêu chủ trước?”Vân Bạch Liệt gật đầu “đúng, cho nên sau khi đoán được chuyện này, ta liền đoán rằng ngươi có thể sống lâu hơn trăm năm, lúc này mới không lo lắng chuyện này. Nhưng lại không biết là có chuyện gì, cũng không biết giải thích như thế nào với ngươi, hơn nữa…. ta cũng không biết phải nói chuyện của hai nhóc rồng kia với ngươi như thế nào, cũng liền giữ lại không nói.”Nhưng hắn chẳng hề nghĩ tới, Chu Kì Nghiêu nghĩ tới, cũng tự hỏi qua, hắn cũng không thể hiện ra ngoài cứ đặt trong lòng một mình chịu đựng, hắn nghĩ tới dáng vẻ lúc đó của Chu Kì Nghiêu liền thấy đau lòng không Kì Nghiêu cũng nghĩ tới, ánh sáng trong mắt càng dịu dàng, hắn nhìn chằm chằm Vân Bạch Liệt “Đau lòng cho trẫm sao? Cho nên không giữ nữa liền nói ra?”Vân Bạch Liệt vừa nhìn liền biết tên này đã khôi phục như bình thường, cũng mặc kệ hắn, dứt khoát loại bỏ kết giới đi ra ngoài “Ai nói chứ? Ta chỉ là không muốn cảm xúc của ngươi ảnh hưởng tới hai nhóc rồng kia thôi…..”Khi Vân Bạch Liệt đi qua người Chu Kì Nghiêu, lại bị hắn nắm lấy cổ tay, bị kéo một cái liền bị Chu Kì Nghiêu giam giữa hắn và cửa đá. Vân Bạch Liệt ngẩng đầu lên, trái tim lại bùm bùm đập một phen, Vân Bạch Liệt chợt nghe thấy giọng Chu Kì Nghiêu khàn khàn “ A Bạch kết giới này ngoại trừ hai chúng ta sẽ không có ai nghe được đúng không? Hửm? thế mà vẫn giấu không nói, có phải sợ trẫm làm gì ngươi không?”Vân Bạch Liệt bị đoán được tâm tư, ho nhẹ một tiếng “Ai nói chứ? Ta cũng chỉ vừa mới nhớ tới.”“Thật không?” trán Chu Kì Nghiêu kề vào trán hắn, thanh âm càng nhẹ “nếu đã như vậy, kết giới cũng đã lập, vậy cũng đừng lãng phí….”Vân Bạch Liệt “….” Kết giới là dùng vào việc này sao? Tên nhóc này còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?Hai nhóc rồng kia liền ngủ một mạch tới khi trời tối đen, cho tới khi đói bụng mới trở mình lại, tiểu hoa long tỉnh trước, hắn dùng móng nhỏ xoa mắt, ôm đuôi mê mang một chút, liền mở yết hầu gọi “Y!” cha!Kết quả gọi một tiếng, cha hắn cũng không xuất hiện, ngược lại lại đánh thức tiểu bạch long, vì thế, trong đại điện liền vang lên hai thanh âm “Y!” cha? Cha! Phụ thân? Phụ thân!Mời vừa gọi tới lần thứ tư, rốt cục nghe được thanh âm cửa đá mở ra, một thân ảnh xuất hiện ở gần đó, cả người Chu Kì Nghiêu ướt sũng, đầu tóc đen rối tung, cũng chỉ mặc một chiếc trường bào đi ra, ho nhẹ một tiếng, giống như người ướt cả người không phải là hắn, ôm lấy hai nhóc rồng kia “Đói bụng rồi sao? Trẫm kêu bọn họ truyền thiện nhé?”Hai nhóc rồng lập tức vỗ móng nở nụ cười, thân hình nhoáng lên một cái biến thành hai nhóc béo, ôm lấy cổ Chu Kì Nghiêu, một trái một phải bắt đầu nói “phụ thân đâu?”“Cha sao trên người cha lại ướt? mặt sao cũng đỏ vậy?”“Cha, cổ ngươi cũng đỏ, có phải bị ức hiếp hay không?” tiểu hoa long dùng móng béo vỗ ngực “Cha! Ngươi nói! con đi báo thù cho ngươi!”Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng “Cha không có việc gì, về phần phụ thân các ngươi…. Cũng không có việc gì, nhưng cha cho các ngươi ăn trước, lát nữa phụ thân các ngươi sẽ ra sau.”Hai nhóc nghiêng đầu, vừa nghe ăn, lập tức quên luôn những chuyện Kì Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới đi tới cửa đại điện, suỵt một tiếng để hai nhóc không lên tiếng, lúc này mới mở ra một lỗ hổng, tạm thời mở ra kết giới, khiến lời nói truyền ra ngoài “Đem quần áo chuẩn bị cho hai tiểu hoàng từ vào trước đi. Còn nữa lập tức mang đồ ăn lên, càng nhanh càng tốt.”Tô Toàn đứng ở bên ngoài lập tức đáp lời, nhịn không được len lén nhìn nhóm tiểu hoàng tử, kết quả hoàng thượng đóng cửa điện lại, không nhìn thấy cái gì Tô Toàn giống như bị cào, hắn muốn đi cào cửa “…..” ah, đã nửa ngày rồi còn chưa được thấy nhóm tiểu hoàng tử, nhớ quá đi, nhớ quá đi!
Editor huyền thuThể loại Cổ trang, huyền huyễn, cung đình, sinh tử, 1×1, bạch long nho nhỏ Long Bạch Bạch khờ khạo đưa long châu cho một phàm nhân vì thấy hắn ngốc nghếch hay bị bắt thật tốt, thế tử ngốc sau này thông minh, lên làm đế, còn ấu long đí thì trở nên...ngu ngốc thật tộc một ngày nọ bỗng gặp tao ương, BạchLong ngốc cả ngày chỉ biết ăn kia bị người khác tưởng nhầm là người phàm, thế là bị đem tiến đó trở đi, Bạch Long ngốc như cá gặp nào đó, Bạch Long ngốc nhìn thấy mình dài ra thêm một cái đuôi thì trợn tròn mắt, lấy tay chọc chọc, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn vị hoàng đế nào đó “Cái đuôi? Có thể ăn không?”Một vị hoàng đế nào đó vừa đoán được một khả năng “….”Bạch Long ngốc tủi thân “Không thể sao? Thật sự không thể sao? Nhìn ăn rất ngon mà….”Người nào đó “không thể ăn đuôi, nhưng là…… ngươi có thể ăn trẫm.”
Lúc Chu Kì Nghiêu cho hai nhóc con ăn cơm, thường xuyên liếc mắt nhìn về hậu điện, cuối cùng khi hai nhóc con kia ăn đến căng bụng ngồi tại chỗ tiêu thực, hắn đem hai nhóc ôm lên long tháp, keo rèm giường lại, mới để cho Tô Toàn tiến vào dọn dẹp, rồi lại mang món ăn mới nhóc rồng kia ăn no liền mệt rã rời, lại biến trở về hình rồng một lần nữa, giang tứ chi phơi bụng ra, còn thổi bong bóng, còn vẫy vẫy Kì Nghiêu đi tới, cúi xuống sờ sờ bụng nhỏ của bọn họ “Xem ra là ăn rất no, phụ thân các ngươi còn chưa ăn, cha đi đưa vào trước, các ngươi đừng đi ra ngoài biết không?”Hai nhóc rồng lắc đuôi “Cha! Chúng con sẽ không chạy loạn!”Lúc này Chu Kì Nghiêu mới thả lỏng, mang theo thực hạp đi ra hậu trước cửa, hắn hít sâu một hơi, bảo vệ tốt thực hạp, nếu A Bạch đạp hắn một cái, ít nhất hắn còn bảo vệ tốt đồ ăn của A Chu Kì Nghiêu đi vào, bên trong bốc hơi nước, thấp thoáng nhìn thấy một người đang nằm sấp bên bờ, hai cánh tay đặt trên bàn dài, cằm gối lên mu bàn tay, hai mắt nhắm lại, không biết là đang ngủ hay là nằm dưỡng người còn mặc áo đơn, thế nhưng bởi vì dính nước mà ướt đẫm dán lên trên người đối phương. mà trong hậu điện lại đầy hơi nước, hơi nóng từ trong nước ao bốc lên. khiến cho Chu Kì Nghiêu luyến tiếc rời ánh mắt khỏi người đối phương, hắn nhìn chằm chằm, không biết là do trong điện quá nóng hay là hắn có ảo giác khó tác của Chu Kì Nghiêu cực nhẹ đi tới gần, quỳ một gối xuống một bên, đem những món ăn ở trong thực hạp lấy ra, ở tầng cuối cùng là một bầu rượu và hai cái nhiên khi mùi rượu truyền tới, Chu Kì Nghiêu liền nhìn thấy lông mi người nào đó đang nhắm lại liền giật Bạch Liệt không để ý tới hắn, nếu không phải vừa vận động, lúc này Vân Bạch Liệt sẽ ném đối phương vào trong Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, chờ bày xong, hắn khoanh chân ngồi một bên, ánh mắt nhìn trên người Vân Bạch Liệt, tầm mắt nhịn không được từ trên mặt Vân Bạch Liệt nhìn xuống, chờ nhìn tới trên cổ có một đống dấu hôn, con ngươi tối lại, nhịn không được vươn tay qua, ngón tay ở trên cổ Vân Bạch Liệt xoa xoa.“Làm gì?” Vân Bạch Liệt trợn mắt, quay đầu đi cách xa hắn.“A Bạch có đói bụng không? Ăn chút gì đi. Hai nhóc kia đã được ăn no, hiện giờ đang nằm ở ngoài không động đậy, vẫn là A Bạch có cách, quy định mỗi bữa chỉ ăn bốn món, bọn họ rất ngoan cũng không ăn nhiều.” Chu Kì Nghiêu tới gần, đáy mắt có ánh sáng, khóe miệng treo ý cưới làm cho Vân Bạch Liệt thấy thế nào cũng cảm giác đối phương không có ý Bạch Liệt liền quyết định thay đổi một bên khác nằm lên, đừng tưởng rằng hắn không có nghe ra đang khen ích, không dạy dỗ tên nhóc này một chút, lần sau còn gây sức ép hắn như vậy, mạng già của hắn cũng không tiếc, tên nhóc này biết điểm yếu hắn…..Chu Kì Nghiêu thấy khen người không hiệu quả, liền quyết định giả vờ đáng thương “A Bạch, vừa mới cho hai nhóc kia ăn, ta cũng chưa ăn cơm, rất đói.”Vân Bạch Liệt nghẹn, liếc mắt nhìn hắn một hoàng đế như ngươi mà trưng ra dáng vẻ này không sợ các đại thần không dám nhìn sao?Mí mắt Chu Kì Nghiêu rũ xuống “A Bạch?”Vân Bạch Liệt tức giận trừng hắn “Đồ ăn ngay ở kia, ta không có không cho ngươi ăn?”“Nhưng nhìn A Bạch còn bị đói, ta làm sao có tâm tình ăn? Ngươi đói bụng, trẫm đau lòng.” Đặc biệt thuận tiện hợp tình hợp lý ôm vào Bạch Liệt mặc kệ hắn, còn cầm lấy đũa bạc ở một bên, từ từ gắp một miếng thấy Chu Kì Nghiêu không động đậy nhìn hắn, liền liếc mắt “nhìn ta có thể no bụng sao?”Lời này của hắn chỉ là thuận miệng nói mà thôi, sau đó một người nào đó không biết xấu hổ, hắn nhìn thấy đối phương ẩn ý nói “no.”Vân Bạch Liệt “…..”Mấy ngày kế tiếp, Chu Kì Nghiêu thực tủy biết vị, ngoại trừ lâm triều cũng không đi xử lý những chuyện khác, cứ thích dính trên người Vân Bạch Liệt, đại thần đến đây, Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc kia ra sau điện, đám người vừa đi, Chu Kì Nghiêu liền đi tới, chết sống quấn quýt muốn hắn cùng phê chữa tấu chương.“hoàng thượng ngươi bao nhiêu tuổi rồi? ta sẽ không làm, ta sao mà biết phê giúp ngươi như thế nào?” Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc con kia, một lớn hai nhỏ cứ như vậy nhìn Chu Kì Nghiêu, hắn cảm thấy tim mình sắp mềm ra không hề xấu hổ dán qua “Vợ và con là ở vị trí đầu tiên, trong cuộc đời có ba chuyện vui lớn, có A Bạch và bảo bảo, trẫm phải cố gắng làm đầy quốc khố để nuôi gia đình không phải sao?”Vân Bạch Liệt biết tâm tư của tên nhóc này nhất định không đơn giản như vậy, nhất quyết không để ý tới hắn, muốn ở cùng sao?Hắn trực tiếp biến thành rồng, bởi vì tu vi đã trở lại, hắn cũng có thể tùy ý khống chế lớn nhỏ, cho nên so với hai nhóc rồng kia cũng không lớn bao thế….. Chu Kì Nghiêu ôm ba con rồng “……”Trong đó có hai con nhỏ đang ôm đuôi vui rạo rực lộ ra răng nhỏ “Cha! Cố làm đầy quốc khố nha! Chúng con ở cùng với ngươi nha.”Chu Kì Nghiêu nhìn một con khác cắn răng nghĩ, tốt xấu gì còn được ôm trong tay, nóng hổi!Kết quả chờ tới buổi tối cả ba con không con nào biến về, Chu Kì Nghiêu “…..” hắn sai ngay khi Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt đang ở trong cung cố gắng, bên kia, rồng yêu nhập ma Hình Ngạn Hoài đã bàn bạc với bốn vị trưởng lão, sau đó rời khỏi yêu cung, hắn một mình đi vào ma vì trên người hắn có ma khí, cho nên cũng không có ma tộc nào hoài nghi hai tháng qua, hắn rốt cục tìm được người đã nợ Hình Ngạn Hoài lẻn vào ma cung, trực tiếp khống chế đối phương ở trong kết giới lộ ra mặt thật, đối phương liền bị dọa sợ “Ngươi…. Sao ngươi lại ở đây? Nơi này chính là ma cung….”Nam tử đúng là ma vật lẻn vào yêu tộc lúc trước, sau đó đối phương lợi dụng tình cảm của hắn trêu đùa hắn, kỳ thật tình cảm hắn dành cho đối phương cũng không sâu đậm giống như lời đồn, thế nhưng cũng có cảm dù là một con chó hay là một con mèo nuôi lâu ở bên người cũng sẽ có tình cảm, huống chi là một người ấy hắn đoạn tuyệt với yêu chủ đời trước, chính là cha của hắn, rồi rời khỏi yêu cung sau đó liền gặp đối phương, rồi cũng là vì cứu đối phương, hắn cam tâm tình nguyện lựa chọn nhập là lựa chọn của bản thân, hắn không hề oán hận người khác, nhưng cầm thứ gì của hắn, lừa hắn, vậy khoản nợ này phải đòi Ngạn Hoài nâng tay lên, lòng bàn tay bao phủ một tầng sương đen, sau đó vung lên, lập tức có vô số sợi dây đen bao vây lấy nam tử, nhanh chóng bao vây cả người tử sửng sốt, lập tức vung tay lên đánh trả, nhưng hắn hiển nhiên là xem nhẹ Hình Ngạn Hoài, chỉ có ba năm không gặp, ma khí trên người đối phương đã sớm sinh trưởng mà mắt thường không thể thấy được, thậm chí còn dễ dàng bắt lấy bị ma khí mạnh mẽ bao phủ, lúc này nam tử mới hoảng sợ “Ngươi…. Ngươi đừng giết ta! Ta thật sự sai rồi, ta, ta cũng là bị ép…. Kỳ thật đoạn thời gian ở chung lúc trước, ta kỳ thật cũng có cảm tình với ngươi, ta…. » câm miệng. » nếu đối phương thẳng thắn thừa nhận lợi dụng hắn, ngược lại hắn sẽ coi trọng đối phương một chút, chỉ tiếc…..Nam tử chỉ cảm thấy khói đen xung quanh mình đang hút dần ma khí trên người mắt hắn càng hoảng sợ, cả người đều phát run, nhưng không thể nói gì, chờ tất cả ma khí bị hút đi toàn bộ, nam tử ban đầu còn là hình người giờ phút này đã khô quắt, căn bản không nhìn ra hình người, suy sụp rơi xuống đất, đồ vật trên người cũng rơi xuống Ngạn Hoài nâng tay lên, khí đen quấn quanh đồ vật kia đem nó vào tay Hình Ngoạn Hoài, hắn mở lòng bàn tay ra, khi nắm lại chính là một khối huyết nâng tay lên không biết làm gì, lập tức đem khí đen ở bên trên loại bỏ hoàn toàn, một lần nữa cất Hình Ngạn Hoài không hề thay đổi nhìn nam tử không còn tu vi đang giãy giụa trên mặt đất Ta không thể giết ngươi. » nhưng hắn biết tên này sau này sống ở ma tộc sẽ không thoải tình của đối phương không có khả năng không đắc tội với người khác, hiện giờ không có tu vi chẳng khác nào một phế nhân, đương nhiên sẽ có người ra tay. Chúng ta tốt xấu…. một hồi, ngươi thế mà lại độc ác như vậy ! » khóe miệng nam tử chảy ra máu đen, chắc là nghĩ tới tình cảnh sau này của mình, cả người liền run cầm Ngạn Hoài nhìn hắn giống như là nhìn một người xa lạ năm đó khi biết được sự thật ta cũng không làm gì ngươi, đây là lựa chọn của ta. nhưng lúc đó ta chỉ cần một thứ, chính là cái này, chỉ cần ngươi trả lại cho ta, chuyện giữa chúng ta sẽ hoàn toàn xóa bỏ. nhưng ngươi không làm như vây, ngươi luyến tiếc vì huyết ngọc này có thể tăng tốc độ tu luyện của ngươi nên đã chiếm lấy nó. Nếu ngươi không có lòng tham như vậy, có lẽ ta sẽ buông tha cho ngươi…. Nhưng thứ này, hiện giờ đã trở về chủ cũ. » nợ nần giữa bọn họ, cũng hoàn toàn biến mất, sau này đối phương sống chết ra sao, không liền quan tới là kỷ vật mà mẹ hắn để lại, năm đó hắn nhìn thấy tu vị của đối phương không tăng lên, liền đưa cho đối phương quả, đối phương vì muốn chiếm lấy nó, không chỉ có phản bội cài bẫy hắn, còn không tiếc hủy Ngạn Hoài không hề muốn nhìn thấy đối phương nữa, chỉ là ngay khi sắp sửa xoay người đi, đột nhiên cảm giác có một sức mạnh cực đại đánh tới, hắn nhanh chóng xoay người, nâng tay lên mặt không hề thay đổi cản về, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chiến đấu với đối lập tức cát đá bay xung quanh, sức mạnh hùng hậu khiến cho người ta không chịu nổi mà gầm thét như dã khi tách ra, trên mặt Hình Ngạn Hoài vẫn không biểu hiện gì, đối phương cũng lùi lại mấy bước, nâng mắt, toàn thân đều bao phủ trong sương đen, chỉ có một đôi mắt màu đỏ tươi là nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười biến hóa kỳ lạ Không nghĩ tới lại đụng phải một đối thủ ở nơi này, người đâu, bặt lấy hắn. »Người nọ phất tay, lập tức khói đen từ bốn phía rơi xuống, mỗi cái đều được bọc trong áo choàng đen, những ma vật này chỉ biết tấn Ngạn Hoài căn bản không để bọn họ vào trong mắt, cảm giác mấy ma vật này không hề có ý thức nhìn hắn, hắn không lưu tình, mỗi tay một người, trực tiếp bóp nát bọn họ khiến cho bọn chúng biến trở về khí đen, lập tức biến mất không thấy là khi nắm tới người cuối cùng, động tác ra tay của Hình Ngạn Hoài hơi dừng lại, mà cùng lúc đó, đối phương giãy ra, lại đánh về phía này Hình Ngạn Hoài không ra tay ác độc, sau mấy chục chiêu, liền mạnh mẽ áp chế người, kéo mũ trên đầu đối phương không giống với những ma vật khác, khuôn mặt ở dưới nón của đối phương rất tuấn tú, chỉ là hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn hắn, giống như là con rối chỉ nghe lệnh chủ Ngạn Hoài nhìn khuôn mặt có ba phần giống Vân Bạch Liệt, cau mày, đối phương lại đánh tới, hắn lại áp chế đối phương, sau khi đánh ngất liền ôm lấy người, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía người nọ cười cười Sao vậy, ngươi quen hắn sao ? »Hình Ngạn Hoài lạnh lùng nhìn hắn ta muốn mang người này đi, ngươi đồng ý, từ nay về sau ta sẽ không bước vào ma tộc nữa, cũng sẽ không tra xét ma tộc của ngươi nữa ; đương nhiên, nếu ngươi từ chối, ta sẽ đánh tới khi ngươi đồng ý mới thôi. » người, hắn nhất định sẽ mang đi.…..Mà trong Dưỡng Tâm điện của hoàng cung, Vân Bạch Liệt lại mơ thấy ác mộng, không biết hắn nhìn thấy gì, liền giật mình tỉnh dậy, khi ngồi dậy trong đầu đã trống trơn, lại nhớ kỹ khuôn mặt kia hắn….. mơ thấy nhị ca…… qua lâu như vậy, rốt cục hắn đã mơ thấy nhị ca.
thật sự không thể ăn đuôi thật sao? tác giả Thả Phất. editor huyền thu thể loại Cổ trang, huyền huyễn, cung đình, sinh tử, 1×1, HE. tình trạng bản raw đã hoàn thành. tình trạng bàn edit đã hoàn thành. văn án. ấu long Long Bạch Bạch đã trao nhầm long châu cho một phàm nhân ngốc nghếch bị bắt nạt, sau đó phàm nhân này tốt lên, còn làm hoàng đế…. Nhưng Long Bạch Bạch đã thật sự ngu ngốc. long tộc gặp chuyện không may, Bạch Long ngốc chỉ biết ăn bị nhầm là người phàm đưa vào trong cung, đến lúc này, Bạch Long ngốc như cá gặp nước. ngày nào đó, Bạch Long ngốc nhìn thấy mình dài ra thêm một cái đuôi thì trợn tròn mắt, lấy tay chọc chọc, ngẩng đầu tội nghiệp nhìn vị hoàng đế nào đó “Cái đuôi? Có thể ăn không?” một vị hoàng đế nào đó vừa đoán được một khả năng “….” Bạch Long ngốc tủi thân “Không thể sao? Thật sự không thể sao? Nhìn ăn rất ngon mà….” Người nào đó “không thể ăn đuôi, nhưng là…… ngươi có thể ăn trẫm.” chương1 chương2 chương3 chương4 chương5 chương6 chương7 chương8 chương9 chương10 chương11 chương12 chương13 chương14 chương15 chương16 chương17 chương18 chương19 chương20 chương21 chương22 chương23 chương24 chương25 chương26 chương27 chương28 chương29 chương30 chương31 chương32 chương33 chương34 chương35 chương36 chương37 chương38 chương39 chương40 chương41 chương42 chương43 chương44 chương45 chương46 chương47 chương48 chương49 chương50 chương51 chương52 chương53 chương54 chương55 chương56 chương57 chương58 chương59 chương60 chương61 chương62 chương63 chương64 chương65 chương66 chương67 chương68 chương69 chương70 chương71 chương72 chương73 chương74 chương75 chương76 chương77 chương78 chương79 chương80 chương81 chương82 chương83 chương84 chương85 chương86 chương87 chương88 chương89 chương90 chương91 chương92 chương93 Chương94hoàn.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu bởi vì vảy rồng xuất hiện mà trong lòng kích động, hơn nữa tác dụng của long châu khiến cả người hắn chỉ nghĩ tới một thứ, kết quả hắn thật cẩn thận che chở vảy rồng, đột nhiên lại bị tên ngốc này tùy ý đoạt Kì Nghiêu sợ Long Bạch Bạch đoạt lấy liền trực tiếp cho vào miệng, không nói tới vảy rồng này bị hủy thì hắn phải làm như thế nào, mà hiện giờ quan trọng nhất là vảy rồng này có ăn được hay không mới là vấn khi Chu Kì Nghiêu muốn cầm lại vảy rồng một lần nữa, liền nghe thấy một tiếng này của Long Bạch Bạch, hắn giương mắt lên nhìn, trong nháy mắt khiến hắn ngây ngẩn cả mặt hắn kỳ quái nhìn Long Bạch Bạch đứng cách hắn ngoài ba bước, ngốc tử kia hạ mắt đứng suy nghĩ, nhìn không rõ vẻ mặt, lông mi thật dài hạ xuống, nhìn vảy rồng trong tay hắn, môi mỏng mím vì không nhìn rõ vẻ mặt của Long Bạch Bạch, giờ phút này hắn cũng không nói lời nào, Long Bạch Bạch nhíu chặt chân mày mím môi im lặng đứng ở đó, cho hắn một loại ảo giác, giống như ba năm trước…. thiếu niên biến mất sau đó không xuất hiện nữa lúc này lại xuất hiện trước mặt Kì Nghiêu nhìn một màn này, vẻ mặt hơi thay đổi, thậm chí trong lòng hắn hiện lên một suy nghĩ kì quái bộ dáng giống như…. Có phải hay không cùng là một người, hắn chính là, chính là…. Người kia mà mình muốn tìm sao?Suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu, Chu Kì Nghiêu liền cảm thấy mình điên rồi, nhịn không được đi tới từng bước, khàn giọng miễn cưỡng mở miệng “ngươi…. Ngươi a cái gì?”Lúc này Long Bạch Bạch mới nâng mắt, mà khi rõ ràng nhìn vào cặp mắt kia, giờ phút này lẳng lặng nhìn hắn, không có ngây ngốc như lúc trước, rồi nhanh chóng nhìn vảy rồng và hắn, Chu Kì Nghiêu cảm thấy trái tim nhảy tới cổ họng, thanh âm rầm rầm không biết là tiếng tim hắn đập hay là tiếng động đất, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình ngừng lại, chỉ có thể nhìn người trước mặt, “ngươi…..”Long Bạch Bạch đi tới phía trước từng bước, còn phồng mặt nghiêm túc nói “Thứ này…..”Trái tim Chu Kì Nghiêu đã đập rất lâu “Như thế nào?”Long Bạch Bạch cũng ngẩng đầu “Người tới gần một chút, ta nói cho ngươi.”Chu Kì Nghiêu đại khái cảm thấy mình bị điên rồi, thế nhưng thật sự đi tới phía trước, đáy lòng hắn có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một con nói sao có thể được? nhưng một con khác lại nói, nhưng vừa rồi thật sự làm cho hắn có ảo giác, làm cho hắn nghĩ tới…..Chu Kì Nghiêu cũng không phát hiện thân thể mình đang đi về phía trước, hắn không tự giác đi tới trước từng bước, vì thế, khoảng cách của hai người do hắn tới gần mà ngắn Kì Nghiêu nhìn thấy Long Bạch Bạch tới gần, vẻ mặt nghiêm túc tiến tới tai khi Chu Kì Nghiêu nín thở muốn nghe xem tiểu ngốc tử này muốn nói gì với hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết mình đang chờ mong cái gì trong thời điểm này, đột nhiên hắn nhìn thấy Long Bạch Bạch đang tiến tới bên tai hắn, lại bất ngờ chuyển tới phía trước, vừa nghiêng đầu, liền không biết xấu hổ mà liếm lên miệng liếm xong rồi liền lập tức nhảy ra ngoài mười bước, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn biến mất, cười hì hì với hắn, cười đến mức đôi mắt cũng híp lại thành một đường Kì Nghiêu chậm nửa nhịp mới lấy lại tinh thần, chờ ý thức được mình vừa rồi bị ngốc tử này đùa giỡn, Chu Kì Nghiêu không thể khắc chế thất vọng và không thể tin dưới đáy lòng, hắn nhìn bộ dạng đắc ý của Long Bạch Bạch, kinh ngạc sờ sờ khóe miệng, lập tức thẹn quá thành giận “Vân, Bạch, Liệt!”Long Bạch Bạch nhìn thấy Chu Kì Nghiêu thật sự tức giận, liền chuẩn bị để lại một làn khói rồi chạy hắn bị Chu Kì Nghiêu túm cổ áo kéo trở về, nghiến răng nghiến lợi “Ngươi đúng là không ngốc! thường ngày trẫm đối với ngươi quá tốt, ngay cả quy củ ngươi cũng không hiểu?”Long Bạch Bạch rụt cổ bị Chu Kì Nghiêu xách đi, phồng mặt nói xạo “Liếm một cái thì có sao, sao, thì làm sao? Hơn nữa, người trong nhà ân nhân nói, chúng ta là phu phu, phu phu chính là có thể hôn nhẹ nhau.” Lúc trước hắn không phát hiện có cái gì ăn ngon, nhưng trước đó đã được nếm trong mật thất, hắn phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều mĩ nhà ân nhân quả nhiên không lừa hắn, sau khi tiến cung làm nam phi thật sự rất là chỉ có thể ăn no còn có thể thường xuyên cắn người tốt một miếng, hắn quyết định tha thứ chuyện người tốt đi ăn mảnh, hiện giờ so với cắn người tốt, thì không đáng nhắc xanh trên trán Chu Kì Nghiêu nhảy lên “Vân tướng quân đã nói bậy gì với ngươi? Cho dù là như vậy, không có sự đồng ý của trẫm, ngươi cũng không được phép làm như vậy.” Hắn cảm thấy mình bị ngốc tử này làm cho tức chết rồi, thậm chí còn có suy nghĩ bóp chết thằng nhóc trước mặt này, bóp chết xong là hết mọi chắc là tiểu hỗn đản này cũng biết sai, chột dạ cúi đầu, rụt cổ không dám động, chỉ là cầm vảy rồng che trước mặt, bộ dạng đáng thương kia khiến cho Chu Kì Nghiêu cũng không thể phát hỏa được với khuôn mặt Kì Nghiêu hít sâu một hơi, cảm thấy nếu tiếp tục ở cùng với tên ngốc này sẽ bị chọc điên mất, hắn xoay người bước đi, đi được một nửa nhớ tới vảy rồng, liền muốn lấy lại vảy rồng. Kết quả Long Bạch Bạch biết Chu Kì Nghiêu muốn vảy rổng liền không để ý tới hắn, vì thế, Long Bạch Bạch nắm chặt vảy mặt của Chu Kì Nghiêu thâm trầm “đưa đây.”Long Bạch Bạch nắm chặt vảy rồng len lén nhìn hắn “Lúc trước ta thật sự là muốn nói với ngươi, nhưng mà khi tới gần lại bị ngươi hấp dẫn, người tốt bộ dạng ngươi tốt như vậy, ta cũng không cắn ngươi, ta cũng chỉ gặm một miếng… ngươi tức giận sao, lần sau ta không dám, ngươi nếu không đồng ý, ta cam đoan sẽ không ra tay loạn nữa!”“Ngươi còn muốn có lần sau?” Chu Kì Nghiêu híp mắt, hơi thở lạnh nhạt quanh thân khiến cho Long Bạch Bạch chột tử này còn biết hấp dẫn, hắn mà biết cái gì? Không phải là đang tìm cớ cho sự tham ăn của mình sao?Long Bạch Bạch bị Chu Kì Nghiêu liếc mắt trong lòng liền lộp bộp, ngoan ngoãn cọ qua “Ta thật sự biết sai rồi, ta chỉ là, chỉ là nhìn thấy cái vảy này sáng lên, giống với thứ lúc trước ngươi ăn mảnh, ta chỉ là hiếu kì….”Long Bạch Bạch thành thật giải thích khiến tâm tình của Chu Kì Nghiêu tốt hơn nhiều, ngược lại không biết vì sao, cứ cảm thấy có ảo giác, sao hắn lại cảm thấy ngốc tử này thông minh hơn so với lúc trước?Thậm chí còn biết nói vòng vo, đầu tiên là đánh lạc hướng sự chú ý của hắn sau đó là bất ngờ hôn tưởng này hiện lên khiến cho Chu Kì Nghiêu lập tức lắc đầu bỏ qua, sau đó trực tiếp mở ra lòng bàn tay “Đưa đây, đừng để cho trẫm nói tới lần thứ ba.”Long Bạch Bạch nhìn hắn giận thật, chỉ có thể đưa qua, “Cho ngươi cho ngươi.” Hắn mới không thèm, thứ vừa mặn vừa ẩm ướt như vậy hắn mới không thích, hắn còn tưởng rằng sẽ có hương vị ngọt ngào giống như thứ lúc trước người tốt nuốt, kết quả tới gần như vậy, hương vị quá nồng, hắn cũng không Bạch Bạch nhìn thấy vảy rồng mà lại bình thường như vậy, nếu là người thường Chu Kì Nghiêu sẽ hoài Long Bạch Bạch là ngốc tử, một ngốc tử không biết đây là cái gì nên Chu Kì Nghiêu cũng không nghĩ nhẹ nhàng đặt vảy rồng vào trong hộp gấm, cất tốt, lúc này mới đi tới sau Bạch Bạch nhắm mắt theo Kì Nghiêu cũng không quản hắn, sau đó ngồi ở chỗ kia không lên nay xảy ra rất nhiều chuyện, cảm xúc của hắn tới bây giờ vẫn chưa ổn Bạch Bạch cọ tới bên người hắn, nghiêng đầu nhìn Chu Kì Nghiêu, nghĩ đến cái gì, động tác cực nhẹ nắm lấy ống tay áo Chu Kì Kì Nghiêu không để ý tới hắn, hắn bị ngốc tử này làm cho tức giận không còn cách nào khác, cố tình còn không thể so đo với một ngốc sẽ mềm lòng, liền quyết định không nhìn mặt Long Bạch Bạch Bạch cũng ngồi không yên, nghĩ tới những lời nghe được lúc trước, lại kéo kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu “Bá bá hoa râm kia nói Lệ Sơn làm sao?”Chu Kì Nghiêu không nhìn hắn, nhưng nhờ có Long Bạch Bạch nhắc nhở liền nhớ tới lời nói của Đổng tướng gia, sau khi hắn hồi kinh chắc chắn là phải đi Lệ Sơn một chuyến, chỉ là trên đường Đổng tướng gia nhất định sẽ ra tay với hắn, thế nhưng nếu hắn dám đi, đương nhiên là đã có chuẩn bị ứng phó. Sau hừng đông hắn sẽ sắp xếp trước một bước, nhưng là tên ngốc này…..Nếu là dĩ vãng để lại một người trong cung sẽ đánh mất tính mạng, nhưng hành trình đi Lệ Sơn này Chu Kì Nghiêu cũng không định dẫn hắn Kì Nghiêu thản nhiên nói “Chờ thêm hai ngày nữa trở về kinh, trẫm sẽ cho người đưa ngươi ra cung sắp xếp cho ngươi ở một nơi an toàn, người thành thật ở nơi đó chờ một khoảng thời gian, chờ trẫm trở về từ ngoài kinh sẽ đi đón ngươi.”Long Bạch Bạch a một tiếng, bất mãn nói “Ta không thể cùng đi sao?”Chu Kì Nghiêu “không thể.” Long Bạch Bạch nắm chặt ống tay áo Chu Kì Nghiêu không buông, hắn nhẹ nhàng giật giật “người tốt không phải là ngươi còn đang tức giận chứ? Ta đã giải thích với ngươi rồi không được sao? Ngươi dẫn ta đi, ta nhất định ngoan ngoãn, cùng lắm thì…. Sau này ta sẽ không gặm loạn ngươi nữa.” Long Bạch Bạch còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu vẫn còn giận chuyện lúc trước, sợ Chu Kì Nghiêu thật sự không mang hắn theo, nhanh chóng cam Kì Nghiêu cũng không tính toán thỏa hiệp, nhưng tiểu ngốc tử này cứ quấn lấy hắn, cuối cùng Chu Kì Nghiêu không còn cách nào, đành phải làm cho Long Bạch Bạch biết khó mà Kì Nghiêu không thể nhẫn tâm với Long Bạch Bạch được, chỉ có thể nhẫn nại giải thích “Không phải trẫm không muốn mang ngươi theo, kì thật lần này trẫm có chuyện lớn cần phải làm, cần mang theo người linh hoạt và có thân thủ mạnh mẽ.”Long Bạch Bạch lập tức vội la lên “Sực lực của ta rất lớn.”Chu Kì Nghiêu “Nhưng mà…. Đầu ngươi không linh hoạt.”Long Bạch Bạch bất mãn “Đầu ta sao lại mất linh hoạt?” người tốt là đang ghét bỏ hắn sao?Chu Kì Nghiêu nhìn Long Bạch Bạch đang phồng mặt hiển nhiên là đang không vui, bình tĩnh nói “Ví dụ như lúc trước trẫm dạy ngươi viết chữ, ngươi không phải là cả ngày cũng không học được sao?”“Nhưng sau đó, ta đã viết ra một xấp giấy mà.” Long Bạch Bạch tự hào ưỡn ngực Kì Nghiêu nghĩ tới ba chữ “Chu Kì Dao” kia, nhịn xuống xúc động muốn bóp chết tên ngốc này “Lần trước là ngươi dựa vào động tác trẫm dạy ngươi nên không tính, lần này trẫm đưa cho ngươi mấy chữ, ngươi liếc nhìn một cái rồi tự mình viết ra, nếu được trẫm sẽ mang ngươi đi.” Lần trước hắn dạy một ngày tên ngốc này cũng không học được, không tin lần này tên ngốc này có Bạch Bạch nhìn nhìn hắn “Người tốt nói chuyện với giữ lời đó.”Chu Kì Nghiêu “Quân vô hí ngôn.”Long Bạch Bạch chỉ có thể không cam lòng mà đồng Kì Nghiêu biết Long Bạch Bạch không làm được, cũng không định làm khó hắn, tùy ý chọn một quyến sách, mở ra một tờ trong đó, lấy giấy bút để cho Long Bạch Bạch ngồi ở chỗ kia, chờ nhìn thấy Long Bạch Bạch ngay cả cách cầm bút cũng không biết liền yên Kì Nghiêu chờ Long Bạch Bạch cầm bút lông sói ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, đột nhiên có chút áy náy, hắn ức hiếp một ngốc tử có phải không tốt hay không?Nhưng nghĩ tới trình độ bám người của Long Bạch Bạch, đành phái kiên trì cầm lấy tờ giấy kia, tùy tiện chỉ vài chữ ở trước mặt Long Bạch Bạch rồi thu về, chờ khép sách lại nhìn đôi mắt của Long Bạch Bạch càng thêm mờ mịt, cảm giác ức hiếp người càng rõ ràng, ho một tiếng “Viết đi, một nén nhang, không viết ra được liền ngoan ngoãn dựa theo lời lúc trước trẫm nói, đừng đi theo trẫm.”Long Bạch Bạch sâu kín nhìn hắn, Chu Kì Nghiêu nhìn thấy bộ dạng giống như hán tử phụ lòng không biết vì sao lại cảm thấy buồn cười, lúc trước bởi vì nhìn thấy vảy rồng mà cảm thấy buồn bã liền biến mất không còn, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện khóe miệng cũng luôn treo ý cười, ôn hòa nói “Viết đi, không viết được cũng không sao, chỉ có mấy tháng thôi, trẫm rất nhanh sẽ trở lại.”Nhưng Long Bạch Bạch vẫn không muốn tách ra khỏi người thời gian trước, hắn đều cùng người tốt một chỗ, ngoại trừ ân nhân, người tốt đối với hắn tốt nhất, nhưng đột nhiên phải tách ra lâu như vậy khiến hắn không nhịn được nhớ tới lúc ân nhân rời đi, khi đó người Vân gia đều ức hiếp hắn, không để ý tới hắn, hắn ăn cũng không đủ tới còn phải quay lại những ngày như vậy, Long Bạch Bạch nhìn nhìn Chu Kì Nghiêu liền đỏ mắt cả người tốt cũng không cần hắn?Chu Kì Nghiêu thót tim trước bộ dạng này của Long Bạch Bạch, liền mềm lòng, có thể tưởng tượng chuyến đi này quá nguy hiểm, hắn sợ ngốc tử này sẽ xảy ra chuyện, trước khi đi hắn sẽ sắp xếp thỏa đáng, ít nhất sẽ không để cho hắn bị như vậy, Chu Kì Nghiêu quay đầu đi không nhìn Long Bạch Bạch Bạch càng suy sụp, mí mắt liền hạ xuống, năm ngón tay hắn nắm bút lông sói, không yên lòng xoẹt xoẹt vài nét bút, sau đó liền ném bút, đôi mắt càng đỏ người tốt không cần hắn, còn lừa hắn viết chữ, hơi quá Kì Nghiêu nghe được động tĩnh nhanh như vậy?Hắn còn tưởng rằng Long Bạch Bạch không nhớ kỹ, liền ném bút, nhưng chờ cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy những từ trên tờ giấy kia, hoàn toàn cương tại chỗ.
thật sự không thể ăn đuôi sao